Charles Berlitz đã ghi chép lại chuyến đi của bác sỹ Ray Brown trong cuốn sách xuất bản năm 1984: “Atlantis: Lục địa thứ 8”. Câu chuyện này cũng góp mặt trong chương trình truyền hình “Tìm kiếm Atlantis”, lần đầu tiên được phát sóng vào năm 1979.
Quả cầu pha lê kỳ lạ
Lời kể của bác sỹ Ray Brown:
Tôi không phải là người đã khám phá ra thành phố cổ đại dưới đáy biển ấy. Chúng tôi nói chuyện với những người khác và họ bảo rằng đã biết về những tàn tích ấy nhiều năm trước đó. Ngay sau khi chúng tôi tới khu vực này, một cơn bão dữ dội ập đến, nên chúng tôi đã ẩn náu xung quanh một trong những hòn đảo gần đó, cho đến khi cơn bão đi qua. Mặc dù chúng tôi đã đánh mất nhiều thiết bị của mình, nhưng chúng tôi vẫn quyết định lặn xuống biển ngay sau khi cơn bão tan.
Lúc ấy làn nước rất tối tăm. Ngay khi chúng tôi tới khu vực này, nơi mà chúng tôi đã trông thấy có thứ gì đó vào năm 1968, chúng tôi đã thấy những tòa nhà, mặc dù trời tối. Chúng tôi chỉ có thể trông thấy hình thù bên ngoài của các kiến trúc. Chúng tôi di chuyển con thuyền hết tới lại lui, và ở bất cứ chỗ nào mà chúng tôi quan sát đều có những kiến trúc ấy. Chúng tôi chọn một chỗ để thả thùng Anke xuống, và trong một trạng thái gần như hoảng sợ, chúng tôi nhảy xuống. Chúng tôi có 5 người lặn, và tôi là người cuối cùng nhảy xuống. Bơi theo từng nhóm 2 người là ý kiến hay, nhất là khi lặn ở những khu vực xa xôi. Lúc nào tôi cũng thấy một cặp chân vịt bơi ở trước mặt mình, và tôi cố gắng bắt kịp họ. Trong một lúc cố gắng, tôi đã bắt kịp, nhưng bị đuối sức, nên dừng lại nghỉ trên một rặng san hô.
Tôi trông thấy ánh sáng vàng kim lấp lánh xuyên qua làn nước tối tăm, và nhận ra rằng ánh sáng phát ra từ một kim tự tháp. Tôi ngồi đó nhìn chằm chằm, đơn giản bởi vì lẽ nào nó lại có thể ở đó được, và tôi ước sao nó đừng biến mất. Ánh sáng phát ra từ phía sau kim tự tháp, tỏa ánh sáng lấp lánh ra các hướng. Cứ như thể ai đó đã vẽ nên bức tranh lộng lẫy này. Tôi nghĩ “Giá như có camera!” thì tôi đã có thể chụp được thời khắc ấy, cảnh tượng vĩ đại nhất trong đời tôi từng thấy, đẹp hơn bất kỳ buổi hoàng hôn nào của thiên nhiên. Một cảnh tượng rực rỡ! Có nhiều màu sắc và cái gì đó rất đẹp xung quanh nó. Ngay khi hoàn hồn, tôi nhận ra rằng cái mà tôi đang trông thấy là bê tông. Nó thực sự tồn tại. Và thay vì chỉ ngồi trên rặng san hô ngắm nhìn nó, tôi đã bơi tới đó. Chỉ có một phần của kim tự tháp ấy nằm ló lên trên lớp cát đáy biển. Tôi có thể thấy được khoảng 30m của nó, căn cứ theo hình thù tôi cho rằng nó giống với một kim tự tháp Ai Cập, và thậm chí có thể còn to hơn. Kim tự tháp này có bề mặt như gương. Nó làm bằng đá, những khối đã láng bóng – một công trình xây dựng xuất sắc phi thường. Những khối đá vỏ ngoài láng bóng ấy được ghép rất khít nhau, đến mức tôi nghĩ cả lưỡi dao cạo cũng không len vào được. Chúng tôi không hiểu làm cách nào người ta có thể đặt những khối đá đẹp đẽ ấy khít nhau đến thế.
Tôi bơi quanh đỉnh của kim tự tháp này. Đang có sóng lớn, nên nguy hiểm nếu ở gần đỉnh, chỗ mà tôi đã bơi quanh lần thứ 3. Trên đường lặn xuống tôi bơi ngang qua một lối vào. Trước đó tôi không thấy lối vào này, và tôi biết chắc là mình đã xem xét kiến trúc này kỹ lưỡng rồi. Tôi không thể giải thích tại sao trước đó lối vào không có ở đó, rồi thình lình nó lại ở đó – Tôi chỉ đang kể cho anh nghe chuyện đó đúng theo những gì tôi nhớ.
Ý nghĩ đầu tiên của tôi là: Chỗ nào có lối vào, ở đó phải có một cánh cửa. Tôi xem xét rất cẩn thận lần nữa, nhưng không thể tìm thấy cánh cửa nào. Chỉ có lối vào, và không có cửa. Chẳng có gì có thể mở ra được cả. Tôi rất tò mò, và tôi bơi vào bên trong lối vào đó. Tôi băng qua một hành lang nằm ngay bên dưới lối vào, rồi tôi tới một căn phòng rất nguy nga.
Căn phòng này chắc hẳn nằm ở phần bên trên của kim tự tháp. Căn phòng hình chữ nhật, với trần phòng có dạng kim tự tháp. Ở đỉnh chóp của trần phòng có treo một cây gậy kim loại. Cây gậy có bề dày khoảng 8cm và trông giống như vàng, nhưng dường như nó là một thứ kim loại khác chứ không phải vàng. Ở chính giữa phòng có một bệ đá được chạm khắc, bên trên được phủ bằng một tấm kim loại với các cạnh có thể co kéo được. 2 bàn tay kim loại đúng kích thước thật gắn bên trên tấm kim loại, đang giữ một quả cầu pha lê. Cây gậy treo trên đỉnh chóp của trần phòng chỉ thẳng trực tiếp vào quả cầu pha lê đó. Một viên đá màu đỏ bóng láng sắc cạnh gắn chặt vào đầu của cây gậy. Có 7 chiếc ghế rất lớn xung quanh bệ đá, một trong số đó được đặt ở vị trí cao hơn một chút, nó được đặt trên một cái bệ đá của riêng nó.
Tôi bơi lên trần phòng, và chổng ngược đầu đạp chân vào trần phòng, cố nhổ cây gậy khỏi đó. Tôi cảm thấy chắc hẳn rằng đó là vàng. Cây gậy không hề nhúc nhích. Tôi hiểu rằng mình cần có sự giúp đỡ mới lấy được vật báu này. Tôi biết các bạn tôi chỉ còn lại nửa lượng oxy trong bình lặn, và có lẽ họ sẽ không lặn nữa. Vì thế tôi quyết định lấy một thứ gì đó về, để có thể chứng minh với bọn họ điều mà tôi đã nhìn thấy. Tôi lấy dao ra và cố cắt cây gậy, nhưng điều đó chỉ làm lưỡi dao tôi bị hỏng. Mặc dù con dao của tôi làm bằng thứ vật liệu cứng bậc nhất – thép đã tôi. Và không có dấu vết nào trên cây gậy cả!
Tôi bơi trở lại phía những cái ghế và bệ đá, rồi ngồi xuống một trong những cái ghế. Chúng có chỗ gác tay, ngồi rất thoải mái. Sau khi nghỉ một chút, tôi lại bị cuốn hút bởi quả cầu pha lê phát ra ánh sáng rực rỡ. Tôi nhìn quanh phòng, xem liệu có thứ gì lỏng lẻo để tôi có thể mang về được không. Bởi vì lúc ấy tôi chỉ nghĩ “Đây là thực ư? Đẹp quá đi, có thể là một cảnh tượng trong mơ lắm”. Tôi luồn vào giữa đôi bàn tay ấy, và quả cầu pha lê dịch chuyển. Nó không bị gắn chặt! Tôi mang nó về. Đôi bàn tay giữ quả cầu pha lê có màu giống như đồng thau, lòng bàn tay màu vàng kim giống như cây gậy kia. Nhưng nó còn có màu đen, như bị đốt bằng lửa hay bằng một loại năng lượng cao khác. Tôi hơi sợ khi gỡ quả cầu ra khỏi đó. Nếu nó có thể đốt cháy kim loại, thì nó có thể gây ra điều gì đối với tôi? Tôi nắm lấy nó, không có gì xảy ra cả.
Tôi dừng lại một giây, cảm giác rất thanh bình. Và bấy giờ có một giọng nói, khá nặng lời và rất rõ ràng. Nghe như giọng nói vang ra từ chính tòa nhà, từ mọi phía xung quanh tôi. Như là một loại sóng radio nào đó, bảo tôi: “Ông đã đến và có cái mà ông tìm. Giờ thì đi đi và đừng bao giờ quay trở lại nữa”.
Khi tôi trở lại mặt nước và con thuyền, tất cả mọi người trong số chúng tôi đều có trải nghiệm tương tự như thế. Mỗi người đều đã tìm thấy một vài hiện vật và mang một cái về với họ. Một số đồ vật là những thứ trông rất kỳ lạ, có một cái trông giống như cái máy tính điện tử, nhưng không có nút bấm. Chúng tôi chưa bao giờ hiểu được chúng hoạt động như thế nào, hoặc là chúng được dùng để làm gì. Kể từ đó tôi đã có lần lặn ở vùng tam giác Bermuda này, nhưng không bao giờ ở khu vực ấy, tôi không bao giờ muốn quay trở lại nơi ấy nữa.
Bác sỹ Ray Brown
Brown kể rằng “Khắp nơi là các tàn tích và những tòa nhà”, và những người bạn trong nhóm của ông cũng đã trông thấy nhiều tàn tích. “Đối với họ, những tòa nhà ấy trông giống phong cách Ai Cập hoặc cổ điển”. Brown cho biết kim tự tháp đó có phần nổi trên đáy biển cao khoảng 30m, và một phần bị chìm bên dưới lớp cát đáy biển.
Sợ rằng vật báu kỳ lạ của mình có thể bị chính phủ Mỹ tịch thu, bác sỹ Brown không tiết lộ với ai về quả cầu pha lê bí ẩn đó. Mãi cho đến tận năm 1975, lần đầu tiên ông mới cho trưng bày quả cầu pha lê tại một hội nghị chuyên đề tâm linh ở Phoenix.
Kể từ thời điểm đó, quả cầu pha lê chỉ được xuất hiện trước công chúng khoảng 7 lần, nhưng lần nào người ta cũng được trải nghiệm những hiện tượng dị thường mà nó gây ra.
Nếu nhìn chăm chú vào sâu bên trong quả cầu pha lê, người ta thấy được hình ảnh 3 kim tự tháp, cái này xếp sau cái kia kích thước lớn dần. Một số người, trong trạng thái thiền định thâm sâu có thể nhận ra được còn có một kim tự tháp vô hình nữa, nằm chồng lên phía trước 3 kim tự tháp kia.
Brown còn nói dưới những điều kiện nhất định, ta có thể trông thấy một con mắt lớn đang nhìn, và thậm chí hình ảnh của con mắt này đã được chụp, tuy nhiên không được công bố.
Nhà ngoại cảm người Mỹ sống tại New York là bà Elizabeth Bacon khẳng định, trong trạng thái xuất thần, bà được biết rằng quả cầu pha lê này thuộc về Thoth, vị đã chôn giấu một kho tàng kiến thức tại Giza, gần 3 kim tự tháp lừng danh của Ai Cập.
Ánh sáng ảo ảnh, cảm giác gió thổi qua mặc dù phòng kín, sự tồn tại các lớp không khí nóng và lạnh xung quanh quả cầu tại các khoảng cách khác nhau, cảm giác năng lượng, những giọng nói kỳ lạ.
Kim la bàn quay tròn ngược chiều kim đồng hồ khi ở gần quả cầu, nhưng nếu đưa ra bàn xa thêm 5cm nữa kim lại quay tròn theo chiều kim đồng hồ. Khi ở gần quả cầu, các kim loại trở nên có từ tính tạm thời. Quả cầu pha lê có thể đẩy một thanh thép và khiến nó trôi nổi trong không khí, như thể không còn trọng lượng.
Một số người còn khẳng định quả cầu có khả năng chữa bệnh. Một người chạm vào quả cầu có cảm giác được chữa lành, còn người kế tiếp chạm vào cảm giác như thể lâm bệnh thay cho người trước đó.
Cũng như nhiều nhà nghiên cứu và khảo cổ học khác, tiến sỹ Brown tin rằng quả cầu pha lê thuộc về một nền văn minh tồn tại liền trước chu kỳ nhân loại hiện tại, sở hữu những khả năng kỳ lạ mà nhân loại hiện đại chưa hiểu được. Ông nói: “Có thể người xưa hiểu biết hơn chúng ta, về các dạng sống và lực sống, và chúng ta có thể khám phá ra những bí mật của họ”.
Một điều khó hiểu khác nữa, là kể từ sau khi Brown công bố quả cầu pha lê ra công chúng, các thông tin về ông cũng như những người bạn trong chuyến lặn lạ lùng đó đã trở nên rất khó tiếp cận. Có nguồn tin cho biết ông cùng những người khác đã bị buộc phải im lặng, và mọi chi tiết về họ cùng với chuyến đi của họ đều đã bị phong tỏa vì những nguyên do bí ẩn.
Hiện nay quả cầu thuộc về Arthur Fanning, một nhà tâm linh nổi tiếng nước Mỹ.
Thực tế bao giờ cũng lạ lùng hơn tiểu thuyết. Lịch sử thực sự của nhân loại cũng là một thực tế như vậy.
Chúng ta đang sống trong một thời mạt thế, khi mọi giá trị nhân văn của nhân loại đã bị đảo lộn và chà đạp, nơi mà sự thật luôn luôn bị biến thành của riêng cho một số ít người và là món hàng xa xỉ đối với đại chúng. Tuy nhiên, thời đại ấy sắp sửa không còn. Thế giới nhân loại tương lai gần là thời thịnh thế, hòa bình, tươi sáng, nhân ái, hạnh phúc lâu dài, sự thật và lương tâm nhân loại được hồi sinh và tỏa sáng.
Khu vực Trung Mỹ và Nam Mỹ là nơi tập trung nhiều bất thường các tàn tích kỳ lạ. Người Maya, Kogi, Inca, Olmec,… những quả bóng bằng đá Costa Rica, những hòn đá ICA, thành phố 800m dưới đáy biển Cuba, vv… đều tập trung tại vùng đất này. Người Maya, Kogi, Inca đều nói rằng họ là con cháu của một nền văn minh vĩ đại đã diệt vong trong một đại thảm họa toàn cầu. Một số bản đồ thời Trung Cổ ghi Nam Mỹ là Atlantis.